4/05/2011

Junie B. Jones và Ngày hội Thú cưng - 3

3/ Làm Con Nâu

Cô bảo là tôi có thể nhận lại đôi găng của mình vào giờ ra chơi.
Tôi nhìn chằm chặp chằm chặp vào cái đồng hồ treo tường. Rồi tôi gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. Và tôi buột ra những tiếng thở dài thật to.
Lucille liền mách lẻo.
“Junie B. cứ gõ ngón tay vào mặt bàn và thở dài rất to ạ! Vì thế con không thể tập trung vào bài được ạ!” nó càu nhàu.
Cô đến bên bàn tôi.
“Chào Cô. Hôm nay cô khỏe không ạ?” tôi nói và thấy hơi sờ sợ. “Con khỏe. Mỗi tội con không có đôi găng tay của con.”
Cô giậm giậm chân thật là nhanh.
Đó không phải là dấu hiệu tốt rồi, tôi nghĩ.
Mỗi tội biết sao không? Ngay lúc đó, chuông hết giờ vang lên.
“Ô LA LA!” tôi hò la. “Ô LA LA! Ô LA LA! BỞI VÌ GIỜ THÌ CON CÓ THỂ LẤY ĐÔI GĂNG LẠI RỒI! PHẢI KHÔNG CÔ? PHẢI KHÔNG Ạ? PHẢI KHÔNG Ạ?”
Tôi phóng vụt tới bàn cô và xỏ găng vào.
Rồi tôi xoa đôi găng mềm mại đó khắp mặt mình.
“Thật tuyệt khi lại được ở bên chúng mày,” tôi thì thầm vào lớp lông mịn của đôi găng.
Sau đó, tôi mặc cái áo rét quyến rũ của tôi vào. Rồi tôi nhảy lò cò ra ngoài với các bạn.
Tôi, Lucille mách lẻo và cái Grace cùng chơi trò ngựa trong giờ giải lao.
Tôi là Con Nâu. Lucille là Con Đen. Grace là Con Vàng.
“Tớ là Con Vàng!” cái Grace hét lên.
“Tớ là Con Đen!” Lucille hét lên.
“Tớ là Con Nâu!” tôi hét lên.
Mỗi tội ngay lúc đó, tôi nhìn xuống đôi găng của mình.
Tôi nhíu mày một cái.
Bởi vì có một tí vấn đề ở đây này, tôi nghĩ thế.
“Ừm, mỗi tội làm sao mà tớ là Con Nâu được? Bởi vì móng guốc của tớ màu đen. Và vậy là thành ra có hai màu, rõ là thế.”
Lucille và cái Grace cũng nhíu mày.
“Hừm,” cái Grace nói.
“Hừm,” Lucille nói.
“Hừm,” tôi nói.
Đúng lúc đó, cái Grace vỗ hay tay vào nhau cực kỳ phấn khích.
“Tớ nghĩ ra rồi, Junie B.! Hôm nay cậu và Lucille có thể tráo đổi! Hôm nay Lucille sẽ là Con Nâu! Còn cậu là Con Đen! Và như vậy móng guốc của cậu sẽ đúng màu!”
Tôi và Lucille nhìn rồi lại nhìn con bé đó. Ý kiến gì mà điên rồ thế chứ?
Tôi tức giận thở phì ra một cái.
“Ừ, mỗi tội làm sao tớ là Con Đên được trong khi tớ đã là Con Nâu rồi hả Grace?” tôi nói. “Tớ đã là Con Nâu suốt đời rồi. Cậu biết đấy, cậu không thể cứ biến hóa là xong.”
“Đúng đó Grace. Cậu không thể cứ biến hóa là được,” Lucille nói.
Cái Grace trông có vẻ ngượng.
“Ồ ừ… Chả hiểu tớ vừa nghĩ gì nhỉ?” nó đáp cực kỳ lí nhí.
Sau đó, tất cả chúng tôi ngồi phịch xuống bãi cỏ. Và chúng tôi gõ gõ tay vào cằm.
Chúng tôi nghĩ ngợi và nghĩ ngợi và nghĩ ngợi.
Rồi – cực kỳ đột ngột – mặt tôi sáng bừng lên.
“Này! Tớ nghĩ rồi! Nghĩ rồi! Tớ biết phải làm gì rồi!” tôi hét toáng lên.
Tôi nhảy cẫng lên.
“Chơi lại thôi, Grace! Cậu nói tên của cậu đi! Nói rằng cậu là Con Vàng đi!”
Cái Grace nhìn tôi tò mò.
“Tớ là Con Vàng,” nó nói.
Tôi chỉ và Lucille.
“Tớ là Con Đen”, nó tiếp lời.
Tôi vui vẻ quay vòng vòng.
“TỚ LÀ CON NÂU!” tôi la lớn. “MỖI TỘI BIẾT SAO KHÔNG? HÔM QUA ÔNG NỘI CON NÂU MUA CHO TỚ ĐÔI GĂNG TAY LÔNG MÀU ĐEN! VÀ ĐÓ LÀ LÝ DO TỚ CÓ HAI MÀU, RÕ LÀ THẾ!”
Sau đó, cả ba đứa chúng tôi đập tay. Rồi chúng tôi lại chơi trò ngựa.
Chúng tôi phi nước đại. Chúng tôi đi nước kiệu. Và khịt khịt. Và phì phì.
Mỗi tội thật khổ cho tôi. Bởi vì mặt trời cứ chiếu mãi vào cái đầu ngựa của tôi. Và mồ hôi đổ ra như tắm bên trong cái áo rét quyến rũ của tôi.
“Tớ sẽ chết vì đổ mồ hôi mất,” tôi nói.
Đó là lý do tôi phi nước kiệu đến chỗ một cái cây. Và tôi cởi hết mấy thứ đồ ra.
Đầu tiên tôi cởi cái áo rét quyến rũ của tôi. Rôi tôi cởi đôi găng tay lông mềm mại đen nhánh. Và tôi chất chúng thành một đống cẩn thận.
Sau đó, tôi lại phi nước đại để tìm các bạn ngựa của mình. Rồi chúng tôi chơi đùa và chơi đùa.
Loáng một cái, Cô đã thổi cái còi to tướng của mình.
Điều đó có nghĩa là hết giờ giải lao.
“ĐẾN ĐÂY Ạ!” Con Vàng hét lên.
“ĐẾN ĐÂY Ạ!” Con Đen hét lên.
“ĐẾN ĐÂY Ạ!” tôi hét lên.
Rồi tôi vội vàng đến chỗ cái cây để lấy lại đồ.
Mỗi tội biết sao không?
Tôi trông thấy một thứ cực kỳ khủng khiếp ở đó, thế đấy!
Và nó tên là Ô TRỜI ƠI!!! CÓ KẺ LẤY CẮP ĐÔI GĂNG CỦA TỚ RỒI!!!!!

No comments:

Post a Comment