4/24/2011

Junie B. Jones và Ngày hội Thú cưng - 4

4/ Không ba lô gấu
Tôi chạy nháo nhào khắp quanh sân.
“911! 911! 911!” tôi hét toáng lên. “CÓ KẺ ĐÁNH CẮP CHÚNG RỒI! CÓ KẺ ĐÁNH CẮP ĐÔI GĂNG CỦA TỚ RỒI!”
Lập tức Cô lại chỗ tôi.
“HỌ LẤY TRỘM CHÚNG! HỌ ĐÁNH CẮP ĐÔI GĂNG CỦA TỚ RÔI! 911!” tôi hét thêm mấy tiếng nữa.
Cô cúi xuống bên cạnh tôi. “Ai vậy, Junie B.? Ai đánh cắp đôi găng của con?” Cô hỏi.
“Một tên trộm, chính hắn đấy ạ! Một tên trộm đã lấy cắp chúng! Trường học kiểu gì thế này? Con thậm chí còn không biết ở đây có trộm!”
Cô bảo tôi hạ thấp giọng xuống.
“Vâng, mỗi tội con không thể hạ thấp đến thế được đâu ạ. Bởi vì con bị đau tim, thế đấy ạ.”
Đau tim là từ của người lớn để chỉ khi tim bạn bị ốm.
Tôi nhìn quanh sân cực kỳ rầu rĩ. “Giờ con chỉ còn mỗi cái áo rét quyến rũ ngu ngốc này thôi!”
Cô nhặt cái áo lên. Rồi Cô nắm tay tôi. Thế là Cô và tôi bắt đầu bước đi.
“Chúng ta sẽ tới văn phong,” Cô bảo tôi.
“Không, Cô ơi! Con không được phép đến đó đâu ạ! Mẹ con bảo nếu con mà phải tới văn phong một lần nữa, con sẽ bị khóa chân, thưa quý cô.”
Mắt tôi đầy ứ nước.
Khóa chân, thưa quý cô, là khi chân con chỉ được đứng yên một chỗ trên mặt sàn phong con thôi,” tôi nói. “Ngoài ra, con cũng được phép giẫm chân lên thảm trải ạ.”
Cô mỉm cười. “Cô không đưa con tới phòng thầy hiệu trưởng để phạt con, Junie B.,” Cô nói. “Cô đưa con tới đó để tìm lại đôi găng của con.”
Tôi thở hắt ra một cái thật mạnh.
“Thầy hiệu trường ạ?” tôi hỏi, cực kỳ sốc. “Thầy hiệu trưởng đánh cắp găng tay của con ạ?”
Cô cười rõ to.
“Không, Junie B. thầy hiệu trưởng không đánh cắp đôi găng của con. Mà phòng thầy là nơi để thùng Mất và Thấy.”
Sau đó, Cô lại nắm tay tôi. Và chúng tôi vội vội vàng vàng đến phòng thầy hiệu trưởng.
Chỗ đó có một quý cô cau có đang đánh máy.
Tôi chẳng thích cô này.
“Junie B. cần xem cái hộp Mất và Thấy,” cô nói với cô đánh máy. “Khi nào cô bé tìm xong, phiền chị dẫn nó về lớp giùm.”
Rồi Cô quay lại Phòng Số 9.
Cô đánh máy đưa mắt qua cái bục nhìn tôi.
Tôi nuốt nước miếng ực một cái.
“Vâng, mỗi tội hôm nay cháu thậm chí không hề hư,” tôi giải thích, cực kỳ sợ hãi. “Có kẻ nào đó lấy trộm đôi găng của cháy. Và hết chuyện ạ.”
Cô đánh máy vẫn nhìn tôi chằm chằm. Cô ta chẳng nói một từ nào.
Mồ hôi vã xuống trán tôi.
“Ồ… ở đây nóng nực thật đấy nhỉ?” tôi nói.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng mở cửa.
Đó là Thầy Hiệu trưởng!
Thầy đang đi ra khỏi văn phòng!
Tôi nhảy choi choi trước mặt thầy. Bởi vì tôi và thầy rất quen nhau.
“Thầy Hiệu trưởng! Trông này! Trông này! Là con đây ạ! Là Junie B. Jones đây ạ! Đôi găng tay của con bị đánh cắp ở ngoài sân chơi ấy! Vậy nên Cô đưa con tới đây để lấy lại chúng ạ! Vậy nên thầy chỉ việc đưa chúng cho con là con sẽ đi luôn… không ỉ ôi gì nữa hết ạ.”
Thầy hiệu trưởng nhìn tôi hài hước. Rồi thầy bước tới chỗ tủ và kéo ra một cái thùng lớn.
“Đây là thùng Mất và Thấy, Junie B.,” thầy giải thích. “Mỗi khi có người tìm thấy một thứ gì đó ai đánh mất, họ mang tới đây. Và chúng ta bỏ vào cái thùng này.”
“Vì sao ạ?” tôi hỏi. “Vì sao họ lại mang đến đây chứ không cầm về nhà luôn ạ? Bởi vì có một lần con đang đi trên phố thì con tìm thấy một đồng xu. Và bố con bảo là con có thể cho nó vào lợn đất của con. Bởi vì tìm thấy không giống với ăn trộm. Đúng không ạ, thưa thầy? Tìm thấy thì ta là con vịt may mắn.
Thầy Hiệu trưởng bật cười một tí ti.
“Ồ, việc tìm thấy một đồng xu trên phố thì lại khác, Junie B.,” thầy nói. “Trước tiên, ta gần như không thể tìm ra chủ nhân của đồng xu đó là ai. Thêm nữa, mất một đồng xu thì không hẳn là mất mát lớn. Nhưng khi ai đó mất một thứ của riêng họ - như găng tay chẳng hạn - ồ, đó là một vấn đề rất lớn. Và nếu có ai khác tìm thấy đôi găng, họ có thể mang chúng tới thùng Mất và Thấy, như vậy chủ nhân thực sự có thể tới lấy lại chúng.”
Thầy mỉm cười.
“Và điều đó khiến tất cả mọi người đều hạnh phúc, Junie B.,” thầy nói. “Chủ nhân hạnh phúc vì tìm lại được đôi găng tay. Còn người nhặt được thì hạnh phúc vì đã làm một việc tốt.”
Thầy chỉ vào một tờ giấy dán trên thùng.
“Con thấy cái này không? Đây là bài thơ của một học trò lớp ba về thùng Mất và Thấy.”
“Nếu nhặt được đồ
Thùng này bỏ vô
Để suốt ngày dài
Bạn cười rạng rỡ.”

Tôi nhíu mày một cái.
“Vâng, mỗi tội vấn đề là thế này cơ ạ. Con không đánh mất găng tay. Có người cố tình lấy chúng. Vì thế sẽ chẳng có ai mang chúng đến đây với nụ cười rạng rỡ đâu, chắc thế đấy ạ.”
Thầy Hiệu trưởng rướn đôi lông mày.
“Ồ, chẳng biết trước được, Junie B. Sao con lại không nhìn vào đây và thử tìm xem nhỉ?”
Thầy mở cái thùng ra.
Ngay lập tức hai mắt tôi trợn tròn lên.
Bởi vì cái thùng đầy ắp những thứ tuyệt cú mèo nhất mà tôi từng thấy.
Những chiếc áo len này! Mũ bóng chày này! Và găng tay! Và những trái bóng! Và hộp cơm! Và một cái khăn quàng! Và kính râm! Và một cái đồng hồ đeo tay có hình chuột Mickey!
Chưa hết, lại còn có cả một cái ba lô trông giống hệt một chú gấu bong nữa chứ!
“OOOOH! CON LUÔN MUỐN CÓ MỘT CHIẾC THẾ NÀY! Tôi la lên cực kỳ sung sướng.
Tôi đeo cái ba lô lên lưng và nhảy lò cò khắp văn phòng.
“Trông sau lưng con thế nào ạ?” tôi hỏi.
Thầy Hiệu trưởng đuổi theo tôi.
Thầy lôi chú gấu bông khỏi lưng tôi. Rồi bỏ nó vào thùng.
“Chúng ta đang tìm găng tay của con, nhớ không nào?”
Lập tức, tôi lại thấy thật buồn bực. Vì tôi suýt đã quên đám bạn lông xù mềm mại ấy rồi, thế đấy.
“Ồ, vâng… găng tay của con,” tôi nói cực kỳ rầu rĩ.
Tôi lại nhìn vào cái thùng một lần nữa.
“Chúng không có ở đây ạ,” tôi nói.
“Con nghĩ găng tay của con đã mất mãi mãi và mãi mãi rồi ạ.”
Tôi thở dài một cái não ruột.
Rồi tôi lại nhặt ba lô gấu lên.
“Có lẽ con sẽ lấy cái này để thay vào ạ.” Tôi nói. “Bởi vì ba lô gấu sẽ xoa dịu nỗi đau của con, con tin chắc thế ạ.”
Thầy Hiệu trưởng nói không được.
“Sao cơ ạ?” tôi hỏi “Bởi vì chủ nhân của nó thậm chí còn chẳng muốn nó nữa cơ mà, con cá đấy. Mẹ bạn ấy có khi đã mua cho bạn ấy một cái ba lô gấu mới rồi. vậy cho nên cái này sẽ bị bỏ phí đi đấy ạ.”
Thầy Hiệu trưởng kéo tôi đứng dậy và xoay người tôi quay ra phía cửa.
Thế có nghĩa là tôi phải đi, tôi đoán vậy.
“Mai con quay lại tìm đôi găng lần nữa nhé,” thầy nói.
Tôi liến thoắng thật nhanh.
“Vâng, mỗi tội con vừa nhớ ra một thứ. Con từng có một cái ba lô gấu giống hệt cái này, hình như thế đấy ạ. Mỗi tội sau đấy con bị mất nó, hình như thế đấy ạ. Vậy nên con nên mang cái này về ạ. Nếu không thì có khi mẹ con sẽ nổi cáu đấy ạ.”
Thầy Hiệu trưởng dẫn tôi ra cửa. Thầy nhìn tôi đi dọc hành lang.
“Tạm biệt Junie B.” thầy nói.
Tôi cúi gục đầu cực kỳ thất vọng.
Biết sao không?
Tạm biệt có nghĩa là không ba lô gấu.

4/05/2011

Junie B. Jones và Ngày hội Thú cưng - 3

3/ Làm Con Nâu

Cô bảo là tôi có thể nhận lại đôi găng của mình vào giờ ra chơi.
Tôi nhìn chằm chặp chằm chặp vào cái đồng hồ treo tường. Rồi tôi gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. Và tôi buột ra những tiếng thở dài thật to.
Lucille liền mách lẻo.
“Junie B. cứ gõ ngón tay vào mặt bàn và thở dài rất to ạ! Vì thế con không thể tập trung vào bài được ạ!” nó càu nhàu.
Cô đến bên bàn tôi.
“Chào Cô. Hôm nay cô khỏe không ạ?” tôi nói và thấy hơi sờ sợ. “Con khỏe. Mỗi tội con không có đôi găng tay của con.”
Cô giậm giậm chân thật là nhanh.
Đó không phải là dấu hiệu tốt rồi, tôi nghĩ.
Mỗi tội biết sao không? Ngay lúc đó, chuông hết giờ vang lên.
“Ô LA LA!” tôi hò la. “Ô LA LA! Ô LA LA! BỞI VÌ GIỜ THÌ CON CÓ THỂ LẤY ĐÔI GĂNG LẠI RỒI! PHẢI KHÔNG CÔ? PHẢI KHÔNG Ạ? PHẢI KHÔNG Ạ?”
Tôi phóng vụt tới bàn cô và xỏ găng vào.
Rồi tôi xoa đôi găng mềm mại đó khắp mặt mình.
“Thật tuyệt khi lại được ở bên chúng mày,” tôi thì thầm vào lớp lông mịn của đôi găng.
Sau đó, tôi mặc cái áo rét quyến rũ của tôi vào. Rồi tôi nhảy lò cò ra ngoài với các bạn.
Tôi, Lucille mách lẻo và cái Grace cùng chơi trò ngựa trong giờ giải lao.
Tôi là Con Nâu. Lucille là Con Đen. Grace là Con Vàng.
“Tớ là Con Vàng!” cái Grace hét lên.
“Tớ là Con Đen!” Lucille hét lên.
“Tớ là Con Nâu!” tôi hét lên.
Mỗi tội ngay lúc đó, tôi nhìn xuống đôi găng của mình.
Tôi nhíu mày một cái.
Bởi vì có một tí vấn đề ở đây này, tôi nghĩ thế.
“Ừm, mỗi tội làm sao mà tớ là Con Nâu được? Bởi vì móng guốc của tớ màu đen. Và vậy là thành ra có hai màu, rõ là thế.”
Lucille và cái Grace cũng nhíu mày.
“Hừm,” cái Grace nói.
“Hừm,” Lucille nói.
“Hừm,” tôi nói.
Đúng lúc đó, cái Grace vỗ hay tay vào nhau cực kỳ phấn khích.
“Tớ nghĩ ra rồi, Junie B.! Hôm nay cậu và Lucille có thể tráo đổi! Hôm nay Lucille sẽ là Con Nâu! Còn cậu là Con Đen! Và như vậy móng guốc của cậu sẽ đúng màu!”
Tôi và Lucille nhìn rồi lại nhìn con bé đó. Ý kiến gì mà điên rồ thế chứ?
Tôi tức giận thở phì ra một cái.
“Ừ, mỗi tội làm sao tớ là Con Đên được trong khi tớ đã là Con Nâu rồi hả Grace?” tôi nói. “Tớ đã là Con Nâu suốt đời rồi. Cậu biết đấy, cậu không thể cứ biến hóa là xong.”
“Đúng đó Grace. Cậu không thể cứ biến hóa là được,” Lucille nói.
Cái Grace trông có vẻ ngượng.
“Ồ ừ… Chả hiểu tớ vừa nghĩ gì nhỉ?” nó đáp cực kỳ lí nhí.
Sau đó, tất cả chúng tôi ngồi phịch xuống bãi cỏ. Và chúng tôi gõ gõ tay vào cằm.
Chúng tôi nghĩ ngợi và nghĩ ngợi và nghĩ ngợi.
Rồi – cực kỳ đột ngột – mặt tôi sáng bừng lên.
“Này! Tớ nghĩ rồi! Nghĩ rồi! Tớ biết phải làm gì rồi!” tôi hét toáng lên.
Tôi nhảy cẫng lên.
“Chơi lại thôi, Grace! Cậu nói tên của cậu đi! Nói rằng cậu là Con Vàng đi!”
Cái Grace nhìn tôi tò mò.
“Tớ là Con Vàng,” nó nói.
Tôi chỉ và Lucille.
“Tớ là Con Đen”, nó tiếp lời.
Tôi vui vẻ quay vòng vòng.
“TỚ LÀ CON NÂU!” tôi la lớn. “MỖI TỘI BIẾT SAO KHÔNG? HÔM QUA ÔNG NỘI CON NÂU MUA CHO TỚ ĐÔI GĂNG TAY LÔNG MÀU ĐEN! VÀ ĐÓ LÀ LÝ DO TỚ CÓ HAI MÀU, RÕ LÀ THẾ!”
Sau đó, cả ba đứa chúng tôi đập tay. Rồi chúng tôi lại chơi trò ngựa.
Chúng tôi phi nước đại. Chúng tôi đi nước kiệu. Và khịt khịt. Và phì phì.
Mỗi tội thật khổ cho tôi. Bởi vì mặt trời cứ chiếu mãi vào cái đầu ngựa của tôi. Và mồ hôi đổ ra như tắm bên trong cái áo rét quyến rũ của tôi.
“Tớ sẽ chết vì đổ mồ hôi mất,” tôi nói.
Đó là lý do tôi phi nước kiệu đến chỗ một cái cây. Và tôi cởi hết mấy thứ đồ ra.
Đầu tiên tôi cởi cái áo rét quyến rũ của tôi. Rôi tôi cởi đôi găng tay lông mềm mại đen nhánh. Và tôi chất chúng thành một đống cẩn thận.
Sau đó, tôi lại phi nước đại để tìm các bạn ngựa của mình. Rồi chúng tôi chơi đùa và chơi đùa.
Loáng một cái, Cô đã thổi cái còi to tướng của mình.
Điều đó có nghĩa là hết giờ giải lao.
“ĐẾN ĐÂY Ạ!” Con Vàng hét lên.
“ĐẾN ĐÂY Ạ!” Con Đen hét lên.
“ĐẾN ĐÂY Ạ!” tôi hét lên.
Rồi tôi vội vàng đến chỗ cái cây để lấy lại đồ.
Mỗi tội biết sao không?
Tôi trông thấy một thứ cực kỳ khủng khiếp ở đó, thế đấy!
Và nó tên là Ô TRỜI ƠI!!! CÓ KẺ LẤY CẮP ĐÔI GĂNG CỦA TỚ RỒI!!!!!

4/02/2011

Junie B. Jones và Ngày hội Thú cưng - 2

2/ Bàn tay lông
Tôi giơ đôi găng cho cô giáo xem.
Cô giáo tên là Cô.
Cô còn có tên khác nữa. Nhưng tôi thích mỗi Cô, thế thôi.
“Cô xem chúng này,” tôi nói. “Xem chúng mềm mại không này.”
Tôi xoa xoa đôi găng khắp mặt cô.
“Ồ.. ồ, chúng mềm lắm, Junie B.” Cô nói. “Nhưng giờ con hãy cất chúng vào túi áo khoác để chúng không bị mất, được không nào?”
Tôi nhảy lò cò cực kỳ hạnh phúc về chỗ ngồi.
“Ừm, mỗi tội mình thậm chí còn không định để mất chúng đâu mà.” Tôi lẩm bẩm một mình. “Mình sẽ cứ đeo chúng ngay trên tay. Suốt cả ngày. Bởi vì mình mê tít chúng, thế đấy.”
Tôi cởi cái áo rét quyến rũ của tôi ra. Và tôi ngồi vào bàn.
Rồi tôi vỗ vào Lucille bằng đôi găng tay lông của tôi.
“Xin chào. Hôm nay cậu khỏe không? Tớ có bàn tay lông này. Thấy không, Lucille? Thấy đôi tay lông của tớ không?”
Tôi khua khoắng chúng trong không khí.
“Đây là hình ảnh bàn tay lông khi chúng bay lượn trong không trung,” tôi nói.
Tôi vẫy xin chào.
“Đây là hình ảnh bàn tay lông khi chúng vẫy xin chào,” tôi nói.
Lucille nhíu mày một cái.
“Cậu đang gây phiền nhiễu đấy,” nó bảo.
Thế là tôi quay đi. Rồi tôi mỉm cười với một thằng nhóc tên là William.
“Tớ có bàn tay lông này, William. Thấy không? Thấy bàn tay lông của tớ không?”
Tôi vỗ vào đầu nó.
“Đây là hình ảnh bàn tay lông khi chúng vỗ vào đầu cậu,” tôi nói.
Ngay sau đó, tôi phi ra khỏi ghế. Rồi tôi nhảy lò cò tới chỗ cậu bạn tôi yêu quý tên là Ricardo.
Tôi cù vào dưới cằm cậu ta bằng đôi bàn tay lông mềm mại của mình.
“Đây là hình ảnh của bàn tay lông khi chúng vào dưới cằm cậu,” tôi nói.
Rồi tôi cười hớn ha hớn hở. Bởi vì anh chàng đó khơi dậy những thứ tốt đẹp nhất trong tôi. Lý do là vậy đó.
Nhanh như chớp, Cô phát hiện ra tôi đã rời khỏi chỗ.
Cô nắm lấy tay tôi dắt về bàn.
“Đây là hình ảnh của bàn tay lông khi chúng về bàn mình,” tôi nói.
Cô ấn tôi xuống ghế.
Rồi Cô kéo phụt đôi tay lông của tôi ra. Và Cô mang chúng để lên bàn Cô.
Tôi thở ra một tiếng dài buồn bã.
“Đó là hình ảnh của bàn tay lông khi chúng không còn thuộc về mình nữa,” tôi thì thầm với mình.
Sau đó, tôi gục đầu xuống bàn.
Và lấy tay ôm đầu.
Và trong một lúc lâu thật lâu tôi không hề ngẩng lên.