3/30/2011
Junie B. Jones và Ngày hội Thú cưng
1/ Chẳng vì lí do gì sất
Tên tôi là Junie B. Jones. B là chữ viết tắt của của Beatrice. Nhưng tôi chẳng khoái Beatrice. Tôi thích mỗi B, thế thôi.
Còn đây là câu chuyện tôi muốn kể cho bạn.
Truyện tên là “Ngày Xửa Ngày Xưa Ông Ngoại Frank Miller Của Tôi Tới Cửa Hàng Mua Cho Tôi Một Đôi Găng Tay.”
Ngày xửa ngày xưa ông ngoại Frank Miller của tôi tới của hàng mua cho tôi một đôi găng tay. Chúng làm bằng lông đen nhánh mềm mại.
Mỗi tội biết sao không? Hôm đó thậm chí chẳng phải là sinh nhật của tôi! Không phải Lễ Tình Yêu! Không phải Giáng Sinh! Thậm chí chẳng phải đồ hạ giá cơ!
Ông ngoại Miller mua đôi găng chẳng vì lý do gì sất! Và đó là lý do tuyệt nhất quả đất mà tôi từng biết!
Đó, đó là lý do tôi mến ngoại đến thế.
Chưa kể ngoại còn biết cả nhảy lò cò cơ đấy.
Hết!
Tôi thích câu chuyện này cực kỳ.
Vì biết sao không?
Tôi thậm chí chẳng hề bịa ra nó, lý do là vậy đấy!
Chuyện cực kỳ đó xảy ra thật nhá! Ông ngoại Miller thực sự đã mua găng tay cho tôi chả vì lý do gì sất!
Và chúng tuyệt cú mèo, tôi cam đoan đấy!
Vừa trông thấy chúng, tôi đã sướng điên lên.
Sướng điên lên là khi bạn chạy rầm rập. Và bật tưng tưng. Và nhảy lò cò. Và cười khanh khách. Và vỗ tay ầm ĩ. Và phi lên mặt bàn ăn nữa.
Rồi mẹ bạn sẽ lôi bạn khỏi cái bàn. Và mẹ kéo xềnh xệch bạn vào phong để nghỉ-giải-lao.
Nghỉ-giải-lao giết niềm sung sướng.
Tôi đeo đôi găng tay mới suốt suồn suột cả sáng. Tôi vẫn đeo chúng khi đến lớp mẫu giáo buổi chiều.
Tôi bận chúng cùng với cái áo rét quyến rũ của tôi. Trời chẳng lạnh tí nào. Mỗi tội ai thèm quan tâm chứ? Bới vì cái áo và đôi găng đi với nhau trông đẹp cực kỳ.
Tôi giơ đôi găng tay cho con bạn thân nhất quả đất tên là Grace xem. Tôi cũng khoe với ối đứa chẳng thân quen gì hết.
Đến trường, tôi giơ tay cao lên đầu. Rồi tôi chạy khắp sân.
‘TRÔNG NÀY, MỌI NGƯỜI! TRÔNG ĐÔI GĂNG MỚI CỦA TỚ NÀY! ÔNG NGOẠI FRANK MILLER MUA CHÚNG CHO TỚ CHẲNG VÌ LÝ DO GÌ SẤT!”
Tôi vẫy vẫy tay khắp nơi.
‘AI THẤY ĐÔI GĂNG ĐÁNG YÊU NÀY NÀO? GIƠ TAY LÊN!” Tôi gào tướng.
Chẳng đứa nào giơ tay.
“AI THẤY ĐÔI GĂNG NÀY TUYỆT CÚ MÈO NÀO? MỜI BƯỚC LÊN PHÍA TRƯỚC!” tôi hét lên.
Chẳng đứa nào bước lên.
Tôi hạ tay xuống rồi đi ra chỗ cái Grace.
“Tớ chẳng gây được tí chú ý nào cả,” tôi nói với giọng cực kỳ rầu rĩ.
Rồi đoán xem chuyện gì nào? Ngay lúc đó, tôi tia thấymột đứa bạn thân nhất trần đời khác của tôi tên là Lucille.
Tôi chạy nhanh như tên bắn ra đón nó.
‘LUCILLE! LUCILLE! TRÔNG ĐÔI GĂNG MỚI TUYỆT CÚ MÈO CỦA TỚ NÀY! THẤY KHÔNG? LÀM BẰNG LÔNG ĐEN NHÁNH MƯỢT MÀ ĐẤY!”
Lucille vuốt vuốt đôi găng tay.
“Nhà tớ có hàng núi lông thú,” nó đáp. “Mẹ tớ có một cái áo choàng lông. Dì tớ có một cái áo khoác lông. Chú tớ có một cái mũ lông. Chưa kể bà ngoại tớ vừa mới mua một cái áo khoác lông chồn mới toanh. Có điều bà không dám mặc nó ra khỏi nhà vì mọi người sẽ hất sơn vào người bà.”
Miệng tôi há hốc ra.
“Tại sao hở Lucille? Sao mọi người lại hất sơn vào bà cậu?” Tôi hỏi.
Lucille khoanh tay lại.
“Cậu chẳng biết cái gì hả Junie B. Jones? Đó là vì những người yêu thú vật không muốn chúng bị biến thành áo lông cho các bà.”
Lập tức tôi thấy nhẹ cả người. Bởi vì tôi đã thành bà ngoại đâu. Mà đôi găng của tôi cũng chẳng phải lông thật. Chúng làm bằng lông giả. Mà lông giả thì không tính.
Bỗng nhiên, chuông vào lớp reo vang.
Tôi lập tức phóng vào lớp nhanh như một quả tên lửa.
Đố biết vì sao!
Thêm người để khoe đôi găng của tôi!
Lý do là vậy đấy!
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment