9/30/2014

CHUYỆN TÌNH LẤP LỬNG


“Alo, em hả? Chiều nay anh về tới Việt Nam rồi. Em đón anh ở sân bay rồi mình đi ăn và café nhé!”
Vậy là cứ mỗi lần cô buồn, anh lại sắp xếp công việc và thời gian về an ủi mèo con nũng nịu của mình. Cô cũng không biết phải gọi mối quan hệ này như thế nào nữa. Nó không phải là tình yêu vì điều đó đã kết thúc cách đây hơn 2 năm rồi, cũng không phải là tình bạn vì chẳng ai muốn nhận làm bạn của người yêu cũ cả, cô chỉ có thể đặt tên cho nó là “Tình Lấp Lửng”
Cô đón anh ở sân bay với nụ cười tỏa nắng mà anh vẫn yêu như ngày nào, còn anh vẫn thế, một cái ba lô với hai, ba bộ quần áo, hai tay đút túi quần, tai phone nhét vào tai, bước đi đủng đỉnh và lãng tử. Rồi khi nhìn thấy cô thì vẫy một tay ra hiệu và nở nụ cười mỉm hiền lành của mình.
Họ không ôm và hôn nhau như khi còn yêu mà chỉ trao cho nhau những nụ cười tin tưởng, như một bức thông điệp anh gửi đến cô “Ai lại bắt nạt em bé của anh thế này? Có anh đây rồi, em đừng buồn nữa.” Họ vẫn như vậy, vẫn hiểu nhau dù chỉ qua ánh mắt, nụ cười.
Từ ngày đi Sing làm, anh vẫn than với cô là thèm rau muống  xào tỏi kinh khủng, thèm ăn gỏi gà đến phát điên và nhớ quán café Cóc ghẻ với những bài hát do Tuấn Ngọc, Thái Thanh hát. Vậy là chiều nay anh được ăn thỏa thê những món anh thích, ngồi nghe và thưởng thức đến mòn tai những bài hát bên cái loa cũ gắn trên tường của quán café ngày xưa hai người vẫn tíu tít hẹn hò vào chủ nhật cuối tuần.
-          Em lại buồn chuyện công việc à? – Anh quay qua hỏi khi cô đang dán mắt vào màn hình tablet chơi game.
-          Dạ, còn thêm chuyện khác nữa chứ không riêng gì công việc anh. – cô cười và nháy mắt – Nhưng mà xong hết rồi anh. – cô nhe răng cười nụ cười đầy tinh quái và nhận ngay một cái gõ vào đầu, khuyến mãi thêm một cái kéo nhẹ những lọn tóc mái đang xõa xuống đôi mắt.
-          Ừ, em đã cứng cáp hơn xưa rồi. Em bé của anh đã lớn, sắp không cần anh nữa rồi đấy.

Anh nói là vậy nhưng anh biết rằng cô sẽ luôn cần anh mỗi khi cô buồn, cô vẫn muốn ở cạnh một ai đó cô tin tưởng khi cảm thấy chông chênh, và một điều anh vẫn luôn chắc chắn rằng cô đặt niềm tin vào anh rất lớn. Điều đó làm anh cảm thấy thoải mái mỗi khi ngồi bên cô, dù không nói gì nhưng anh biết cô sẽ vui, sẽ ổn và sẽ bình yên….

--- Hana Nguyen -----
Tháng 9, SG mưa 

6/20/2014

Vì ông trời đổ cơn mưa

THƠ TÌNH VIẾT VỀ NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG CÓ TÊN

Nhớ! Có một nỗi nhớ da diết của người con trai dành cho người anh thương vô vàn….

Anh đã chép tay bài thơ của Lưu Quang Vũ  hay anh viết lên tablet – dụng cụ mà anh đã mua từ Nhật Bản để hỗ trợ công việc vẽ ký họa của mình và cô vẫn mê mẫn ngồi vẽ những nét ngô nghê khi qua phòng anh chơi vào mỗi chiều hay mỗi sáng. Anh gửi cho cô, nói rằng cô hãy trân trọng nó, cô khóc. Bởi cô vẫn lưu giữ những tấm hình cô chụp anh đứng hướng dẫn cho cô vẽ trên tablet bên khung cửa sổ đầy nắng, trên bàn vẫn để tô nho Mỹ, thứ trái cây mà cả anh và cô thích ăn và hay mua mỗi khi đi siêu thị cùng nhau. Gương mặt anh với nụ cười mỉm hiền lành  được nắng chiếu vào sáng bừng cả một góc phòng, trong khi cô ngồi trước máy tính, kẹp mái tóc ngố lên để lộ cái trán cao bướng bỉnh mà anh vẫn hay búng vào mỗi khi cô gân cổ lên cố cãi cho thắng anh trong những lần tranh luận. Đối với anh, cô là một cô bé ương bướng, nhõng nhẽo và rất khờ dại. Anh gọi cô là “kưng” một cách trìu mến trong những dòng tin nhắn mỗi tối hay trong những cuộc điện thoại chớp nhoáng giữa những bề bộn công việc của anh, hay chỉ là khi cô bị stress công việc, anh lại nhấc máy lên và bảo “anh qua chở kưng đi ăn nhé” rồi lại đội nắng chạy qua công ty, vác cái mặt méo xẹo của cô ra quán café ăn cơm và dặn dò phải uống nước đầy đủ và nghe nhạc cho bớt mệt.

Yêu cô, anh đã thay đổi luôn cả cái tính thiếu lãng mạn và khô cằn của mình từ khi nào không biết. Một buổi tối đầu tháng 3, anh chở cô đi dạo và thấy nhiều hoa được bày bán bên đường. Cô khen hoa đẹp và kể anh nghe câu chuyện chị đồng nghiệp được chồng tặng hoa bất ngờ. Câu chuyện của cô không hề có ẩn ý nào hết, chỉ là kể cho anh nghe chuyện xảy ra trong ngày theo thói quen của anh và cô từ khi yêu nhau. Ấy thế mà ngày 8/3, anh đã lặng lẽ đi mua hoa (lần đầu tiên trong đời anh đi mua hoa) và đem lên công ty cô, hi vọng sẽ làm cô ngạc nhiên. Cô đi gặp khách hàng đến giữa trưa mới về tới văn phòng, ấy thế mà anh vẫn kiên nhẫn ngồi chờ và hớn hở khoe với cô thành tích là giỏ hoa đẹp và những câu chuyện anh nghe được khi ngồi chờ cô. Anh bảo, những câu chuyện đó sẽ được ghi vào cuốn sách của anh. (Vì lúc đó anh đang bắt tay vào viết cuốn sách đầu tay). Sau này khi sách được xuất bản, anh và cô không chung đường nữa, nhưng những câu chuyện đó vẫn được ghi chép lại đầy đủ như một sự ngầm nhắc nhở về những kỷ niệm của anh và cô. Và cô đã không mua cuốn sách đó bởi vì cô sợ phải khóc vì nhớ anh, và khi nhớ anh thì cô lại quay quắt và nếu anh biết thì anh sẽ không yên tâm về cô.

Từ khi chia tay anh, cô đã không còn sự vô tư và thoải mái trong suy nghĩ nữa, cô vẫn cười những nụ cười tươi mà anh vẫn yêu mến, vẫn khờ dại trong cuộc sống thường nhật nhưng pha vào đó là một chút dè chừng và nghi ngại. Vì giờ đây, cô không thể nào chạy lại bên anh mỗi khi cô bị người ta bắt chẹt hay lợi dụng cô nữa. Anh vẫn nói rằng cô khờ lắm, nhiệt tình lắm thì sẽ bị ôm thiệt thòi vô người mà thôi, thế mà cô cứ cãi, cô bảo rằng người ta cứ gạt cô đi, lợi dụng cô đi rồi thì gieo nhân nào gặt quả ấy, cũng sẽ có người đối xử như vậy với người ta thôi. Mỗi lúc như thế, anh lại lắc đầu chịu thua. Anh bắt đầu yêu cô cũng chỉ vì cái sự ương bướng dễ thương đó, cộng thêm vào đó là những lần cô kì kèo nũng nịu đòi anh chở đi dạo thêm một vòng khi thấy anh chạy xe hướng  về nhà và khi đã về tới nhà rồi thì cô lại dáo dác nhìn xung quanh xem có ai không rồi đưa má  bắt anh phải hôn lên xong mới cho về. Giờ đây, mỗi lần mưa và ngồi một mình, cô lại mỉm cười khi nghĩ về những kỷ niệm đó, trân trọng và cố gắng để không quên nó vì anh đã nói rằng “con người hay quên lắm” và cô thì không hề muốn vậy.

Ngày, rồi tháng, rồi năm trôi qua, cô và anh cuốn theo những xô bồ của cuộc sống và công việc, nỗi nhớ và nỗi buồn cũng vơi dần, cả hai đều tiếp tục có những trạm dừng chân với người mới dù vẫn cảm thấy thiếu những cảm giác ấm áp và đồng điệu của hai tâm hồn khi xưa . Cô hứa với anh khi nào cô đám cưới thì anh sẽ là người đầu tiên cô viết thiệp và cô bắt anh cũng làm như vậy, anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu để làm hài lòng cô. Giờ đây, khi cô đang phải vật lộn với những suy nghĩ và nỗi buồn, cô lại lấy “nó” ra, đọc để biết rằng cô không hề một mình trong cuộc sống…
“Lá cơm nguội rụng vàng mặt phố
Mùa đông sắp tới rồi
Mùa đông này ta sẽ phải chia tay
Một chuyện chia tay có gì đâu em nhỉ
Một chuyện tình tan vỡ có gì đâu
Kết thúc một năm bao giờ chả thế
Sau mọi điều lại chỉ có mùa đông
Có gì đâu mà tiếc mà buồn
Em biết đấy anh chẳng tin định mệnh
Nhưng trên đời này chỉ ước mơ là có thật
Hai ta hãy là giấc mộng của nhau thôi
Em là tia nắng soi anh đến trọn cuộc đời
Chẳng có ai yêu em như thế được
Em ở đâu dù cùng trời cuối đất
Dù năm tháng dài lâu
Dù sướng vui hay cùng cực khổ đau
Anh vẫn ở bên em mãi mãi
Là bậc cửa dưới chân em qua lại
Là cốc nước trên môi em run rẩy
Chiếc lá trên tay em
Giọt mưa trên áo em
Như hạt bụi trên mặt bàn em quét
Có gì đâu mà khóc
Hạnh phúc chỉ là điều bịa đặt
Nên tình yêu là chuyện viễn vông thôi
Sương mùa đông lặng lẽ đã giăng đầy
Bao kỷ niệm quên đi đừng nhớ nữa
Lá sẽ rơi trên cỏ mòn lối cũ
Thân cây xưa sẽ gục đổ bên thềm
Lời anh nói vang lên
Như những lời vĩnh biệt
“Cuộc sống chia rẽ chúng ta
Chỉ cái chết là nối gần nhau lại”
Sau này chết đi ở bên nhau mãi mãi
Chấm dứt mọi đắng cay buồn tủi
Mọi nhọc nhằn ngang trái

E chúng mình không nhận được ra nhau.”

5/05/2014

Soi

Nghỉ lễ năm nay có nhiều tâm trạng và vài thứ chới với trong sự lựa chọn nhưng quyết định là không hối tiếc, vì tất cả những điều mình làm là hợp lí.
Hôm nay chỉ ngồi soi lại vài chi tiết nhỏ nhỏ, để nghiệm lại những điều không nên làm mà tránh cho sau này thôi.
Đầu tiên là tâm trạng bỗng dưng vớ được phao cứu hộ khi lang thang surfing và tìm được một vài dòng blog của Hà Anh, cô người mẫu mà trong suy nghĩ của mình là người bản lĩnh, khó tính và hơi kiêu. Nhưng đọc rồi mới thấy là thích tính cách "trái đời" của cô này, có thể là hiện tại nó phù hợp với cái cảm giác tìm một điều gì đó boosting của mình cũng nên.
Lễ này được nghỉ lâu nhưng đã không về nhà, và kế hoạch đi nghỉ ngơi thì bể banh xác bóng. Ở nhà coi film, đọc sách, nghe nhạc, cảm thấy hơi chán đời và muốn bật tung hết sức để bứt phá. Nhìn chung lại là năm nay trời không thuận ý người cho lắm, "anh ấy" cố tạo ra thách thức cho cái số phận vốn dĩ chẳng mấy tươi đẹp của mình cho thêm phần âm u và kịch tính. Ôi, thì thôi, hè này làm một chuyến vi vu quê nhà, thăm em trai, ăn ghẹ ngàn sao, uống bia tươi, tắm biển, chơi đùa với cháu, thưởng thức ốc hút cay cháy họng, nhâm nhi ly nước mía mát rượi cả họng và thế là quên cái sự đời đau khổ. ka ka ka.
Điều sau cùng là sống vô tư đi cho bình yên thôi nào. Nói nghe rất hoành tráng nhưng thực ra là gạt bỏ suy nghĩ ưu tư, phiền muộn để đối đầu trực tiếp với thách thức, đừng chạy trốn nữa, nhào dzô thôi.

SG, 5/5/14

2/04/2014

random things worth thinking

1, "Time" will answer all your questions. If you've been waiting too long for his answers, don't blame on him as he knows that your problem hasn't come to time yet to see the result. He is too busy with other headache (much more compare to you) so he can't give you the complete answer. 
2. Feel lucky as today you are still breathing and live your life. Many persons don't even know how many minutes they have to stay with there beloved before dying. 
3. Like bee, human love sweetness. It doesn't mean you have to tell lies, just try to find another comfortable and pleasant words to say. :)
4. Love is a fight, not between anybody with anybody, but between your heart and your mind. 
5. "Goodbye" doesn't mean that i quit, just to say "wish you be happy and peace in mind".