9/30/2014

CHUYỆN TÌNH LẤP LỬNG


“Alo, em hả? Chiều nay anh về tới Việt Nam rồi. Em đón anh ở sân bay rồi mình đi ăn và café nhé!”
Vậy là cứ mỗi lần cô buồn, anh lại sắp xếp công việc và thời gian về an ủi mèo con nũng nịu của mình. Cô cũng không biết phải gọi mối quan hệ này như thế nào nữa. Nó không phải là tình yêu vì điều đó đã kết thúc cách đây hơn 2 năm rồi, cũng không phải là tình bạn vì chẳng ai muốn nhận làm bạn của người yêu cũ cả, cô chỉ có thể đặt tên cho nó là “Tình Lấp Lửng”
Cô đón anh ở sân bay với nụ cười tỏa nắng mà anh vẫn yêu như ngày nào, còn anh vẫn thế, một cái ba lô với hai, ba bộ quần áo, hai tay đút túi quần, tai phone nhét vào tai, bước đi đủng đỉnh và lãng tử. Rồi khi nhìn thấy cô thì vẫy một tay ra hiệu và nở nụ cười mỉm hiền lành của mình.
Họ không ôm và hôn nhau như khi còn yêu mà chỉ trao cho nhau những nụ cười tin tưởng, như một bức thông điệp anh gửi đến cô “Ai lại bắt nạt em bé của anh thế này? Có anh đây rồi, em đừng buồn nữa.” Họ vẫn như vậy, vẫn hiểu nhau dù chỉ qua ánh mắt, nụ cười.
Từ ngày đi Sing làm, anh vẫn than với cô là thèm rau muống  xào tỏi kinh khủng, thèm ăn gỏi gà đến phát điên và nhớ quán café Cóc ghẻ với những bài hát do Tuấn Ngọc, Thái Thanh hát. Vậy là chiều nay anh được ăn thỏa thê những món anh thích, ngồi nghe và thưởng thức đến mòn tai những bài hát bên cái loa cũ gắn trên tường của quán café ngày xưa hai người vẫn tíu tít hẹn hò vào chủ nhật cuối tuần.
-          Em lại buồn chuyện công việc à? – Anh quay qua hỏi khi cô đang dán mắt vào màn hình tablet chơi game.
-          Dạ, còn thêm chuyện khác nữa chứ không riêng gì công việc anh. – cô cười và nháy mắt – Nhưng mà xong hết rồi anh. – cô nhe răng cười nụ cười đầy tinh quái và nhận ngay một cái gõ vào đầu, khuyến mãi thêm một cái kéo nhẹ những lọn tóc mái đang xõa xuống đôi mắt.
-          Ừ, em đã cứng cáp hơn xưa rồi. Em bé của anh đã lớn, sắp không cần anh nữa rồi đấy.

Anh nói là vậy nhưng anh biết rằng cô sẽ luôn cần anh mỗi khi cô buồn, cô vẫn muốn ở cạnh một ai đó cô tin tưởng khi cảm thấy chông chênh, và một điều anh vẫn luôn chắc chắn rằng cô đặt niềm tin vào anh rất lớn. Điều đó làm anh cảm thấy thoải mái mỗi khi ngồi bên cô, dù không nói gì nhưng anh biết cô sẽ vui, sẽ ổn và sẽ bình yên….

--- Hana Nguyen -----
Tháng 9, SG mưa 

6/20/2014

Vì ông trời đổ cơn mưa

THƠ TÌNH VIẾT VỀ NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG CÓ TÊN

Nhớ! Có một nỗi nhớ da diết của người con trai dành cho người anh thương vô vàn….

Anh đã chép tay bài thơ của Lưu Quang Vũ  hay anh viết lên tablet – dụng cụ mà anh đã mua từ Nhật Bản để hỗ trợ công việc vẽ ký họa của mình và cô vẫn mê mẫn ngồi vẽ những nét ngô nghê khi qua phòng anh chơi vào mỗi chiều hay mỗi sáng. Anh gửi cho cô, nói rằng cô hãy trân trọng nó, cô khóc. Bởi cô vẫn lưu giữ những tấm hình cô chụp anh đứng hướng dẫn cho cô vẽ trên tablet bên khung cửa sổ đầy nắng, trên bàn vẫn để tô nho Mỹ, thứ trái cây mà cả anh và cô thích ăn và hay mua mỗi khi đi siêu thị cùng nhau. Gương mặt anh với nụ cười mỉm hiền lành  được nắng chiếu vào sáng bừng cả một góc phòng, trong khi cô ngồi trước máy tính, kẹp mái tóc ngố lên để lộ cái trán cao bướng bỉnh mà anh vẫn hay búng vào mỗi khi cô gân cổ lên cố cãi cho thắng anh trong những lần tranh luận. Đối với anh, cô là một cô bé ương bướng, nhõng nhẽo và rất khờ dại. Anh gọi cô là “kưng” một cách trìu mến trong những dòng tin nhắn mỗi tối hay trong những cuộc điện thoại chớp nhoáng giữa những bề bộn công việc của anh, hay chỉ là khi cô bị stress công việc, anh lại nhấc máy lên và bảo “anh qua chở kưng đi ăn nhé” rồi lại đội nắng chạy qua công ty, vác cái mặt méo xẹo của cô ra quán café ăn cơm và dặn dò phải uống nước đầy đủ và nghe nhạc cho bớt mệt.

Yêu cô, anh đã thay đổi luôn cả cái tính thiếu lãng mạn và khô cằn của mình từ khi nào không biết. Một buổi tối đầu tháng 3, anh chở cô đi dạo và thấy nhiều hoa được bày bán bên đường. Cô khen hoa đẹp và kể anh nghe câu chuyện chị đồng nghiệp được chồng tặng hoa bất ngờ. Câu chuyện của cô không hề có ẩn ý nào hết, chỉ là kể cho anh nghe chuyện xảy ra trong ngày theo thói quen của anh và cô từ khi yêu nhau. Ấy thế mà ngày 8/3, anh đã lặng lẽ đi mua hoa (lần đầu tiên trong đời anh đi mua hoa) và đem lên công ty cô, hi vọng sẽ làm cô ngạc nhiên. Cô đi gặp khách hàng đến giữa trưa mới về tới văn phòng, ấy thế mà anh vẫn kiên nhẫn ngồi chờ và hớn hở khoe với cô thành tích là giỏ hoa đẹp và những câu chuyện anh nghe được khi ngồi chờ cô. Anh bảo, những câu chuyện đó sẽ được ghi vào cuốn sách của anh. (Vì lúc đó anh đang bắt tay vào viết cuốn sách đầu tay). Sau này khi sách được xuất bản, anh và cô không chung đường nữa, nhưng những câu chuyện đó vẫn được ghi chép lại đầy đủ như một sự ngầm nhắc nhở về những kỷ niệm của anh và cô. Và cô đã không mua cuốn sách đó bởi vì cô sợ phải khóc vì nhớ anh, và khi nhớ anh thì cô lại quay quắt và nếu anh biết thì anh sẽ không yên tâm về cô.

Từ khi chia tay anh, cô đã không còn sự vô tư và thoải mái trong suy nghĩ nữa, cô vẫn cười những nụ cười tươi mà anh vẫn yêu mến, vẫn khờ dại trong cuộc sống thường nhật nhưng pha vào đó là một chút dè chừng và nghi ngại. Vì giờ đây, cô không thể nào chạy lại bên anh mỗi khi cô bị người ta bắt chẹt hay lợi dụng cô nữa. Anh vẫn nói rằng cô khờ lắm, nhiệt tình lắm thì sẽ bị ôm thiệt thòi vô người mà thôi, thế mà cô cứ cãi, cô bảo rằng người ta cứ gạt cô đi, lợi dụng cô đi rồi thì gieo nhân nào gặt quả ấy, cũng sẽ có người đối xử như vậy với người ta thôi. Mỗi lúc như thế, anh lại lắc đầu chịu thua. Anh bắt đầu yêu cô cũng chỉ vì cái sự ương bướng dễ thương đó, cộng thêm vào đó là những lần cô kì kèo nũng nịu đòi anh chở đi dạo thêm một vòng khi thấy anh chạy xe hướng  về nhà và khi đã về tới nhà rồi thì cô lại dáo dác nhìn xung quanh xem có ai không rồi đưa má  bắt anh phải hôn lên xong mới cho về. Giờ đây, mỗi lần mưa và ngồi một mình, cô lại mỉm cười khi nghĩ về những kỷ niệm đó, trân trọng và cố gắng để không quên nó vì anh đã nói rằng “con người hay quên lắm” và cô thì không hề muốn vậy.

Ngày, rồi tháng, rồi năm trôi qua, cô và anh cuốn theo những xô bồ của cuộc sống và công việc, nỗi nhớ và nỗi buồn cũng vơi dần, cả hai đều tiếp tục có những trạm dừng chân với người mới dù vẫn cảm thấy thiếu những cảm giác ấm áp và đồng điệu của hai tâm hồn khi xưa . Cô hứa với anh khi nào cô đám cưới thì anh sẽ là người đầu tiên cô viết thiệp và cô bắt anh cũng làm như vậy, anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu để làm hài lòng cô. Giờ đây, khi cô đang phải vật lộn với những suy nghĩ và nỗi buồn, cô lại lấy “nó” ra, đọc để biết rằng cô không hề một mình trong cuộc sống…
“Lá cơm nguội rụng vàng mặt phố
Mùa đông sắp tới rồi
Mùa đông này ta sẽ phải chia tay
Một chuyện chia tay có gì đâu em nhỉ
Một chuyện tình tan vỡ có gì đâu
Kết thúc một năm bao giờ chả thế
Sau mọi điều lại chỉ có mùa đông
Có gì đâu mà tiếc mà buồn
Em biết đấy anh chẳng tin định mệnh
Nhưng trên đời này chỉ ước mơ là có thật
Hai ta hãy là giấc mộng của nhau thôi
Em là tia nắng soi anh đến trọn cuộc đời
Chẳng có ai yêu em như thế được
Em ở đâu dù cùng trời cuối đất
Dù năm tháng dài lâu
Dù sướng vui hay cùng cực khổ đau
Anh vẫn ở bên em mãi mãi
Là bậc cửa dưới chân em qua lại
Là cốc nước trên môi em run rẩy
Chiếc lá trên tay em
Giọt mưa trên áo em
Như hạt bụi trên mặt bàn em quét
Có gì đâu mà khóc
Hạnh phúc chỉ là điều bịa đặt
Nên tình yêu là chuyện viễn vông thôi
Sương mùa đông lặng lẽ đã giăng đầy
Bao kỷ niệm quên đi đừng nhớ nữa
Lá sẽ rơi trên cỏ mòn lối cũ
Thân cây xưa sẽ gục đổ bên thềm
Lời anh nói vang lên
Như những lời vĩnh biệt
“Cuộc sống chia rẽ chúng ta
Chỉ cái chết là nối gần nhau lại”
Sau này chết đi ở bên nhau mãi mãi
Chấm dứt mọi đắng cay buồn tủi
Mọi nhọc nhằn ngang trái

E chúng mình không nhận được ra nhau.”

5/05/2014

Soi

Nghỉ lễ năm nay có nhiều tâm trạng và vài thứ chới với trong sự lựa chọn nhưng quyết định là không hối tiếc, vì tất cả những điều mình làm là hợp lí.
Hôm nay chỉ ngồi soi lại vài chi tiết nhỏ nhỏ, để nghiệm lại những điều không nên làm mà tránh cho sau này thôi.
Đầu tiên là tâm trạng bỗng dưng vớ được phao cứu hộ khi lang thang surfing và tìm được một vài dòng blog của Hà Anh, cô người mẫu mà trong suy nghĩ của mình là người bản lĩnh, khó tính và hơi kiêu. Nhưng đọc rồi mới thấy là thích tính cách "trái đời" của cô này, có thể là hiện tại nó phù hợp với cái cảm giác tìm một điều gì đó boosting của mình cũng nên.
Lễ này được nghỉ lâu nhưng đã không về nhà, và kế hoạch đi nghỉ ngơi thì bể banh xác bóng. Ở nhà coi film, đọc sách, nghe nhạc, cảm thấy hơi chán đời và muốn bật tung hết sức để bứt phá. Nhìn chung lại là năm nay trời không thuận ý người cho lắm, "anh ấy" cố tạo ra thách thức cho cái số phận vốn dĩ chẳng mấy tươi đẹp của mình cho thêm phần âm u và kịch tính. Ôi, thì thôi, hè này làm một chuyến vi vu quê nhà, thăm em trai, ăn ghẹ ngàn sao, uống bia tươi, tắm biển, chơi đùa với cháu, thưởng thức ốc hút cay cháy họng, nhâm nhi ly nước mía mát rượi cả họng và thế là quên cái sự đời đau khổ. ka ka ka.
Điều sau cùng là sống vô tư đi cho bình yên thôi nào. Nói nghe rất hoành tráng nhưng thực ra là gạt bỏ suy nghĩ ưu tư, phiền muộn để đối đầu trực tiếp với thách thức, đừng chạy trốn nữa, nhào dzô thôi.

SG, 5/5/14

2/04/2014

random things worth thinking

1, "Time" will answer all your questions. If you've been waiting too long for his answers, don't blame on him as he knows that your problem hasn't come to time yet to see the result. He is too busy with other headache (much more compare to you) so he can't give you the complete answer. 
2. Feel lucky as today you are still breathing and live your life. Many persons don't even know how many minutes they have to stay with there beloved before dying. 
3. Like bee, human love sweetness. It doesn't mean you have to tell lies, just try to find another comfortable and pleasant words to say. :)
4. Love is a fight, not between anybody with anybody, but between your heart and your mind. 
5. "Goodbye" doesn't mean that i quit, just to say "wish you be happy and peace in mind". 

8/30/2013

CÁCH XỬ THẾ NGƯỜI XƯA



Xưa, có một chú học trò được dịp lên phố chơi. Nhằm ngày chợ phiên, một vụ mất cắp xảy ra tại quán trọ, chú học trò liền bị quan huyện bắt nhốt vì người ta ngờ chú là thủ phạm.
Sau khi trải qua những thủ tục tra hỏi phiền phức, quan huyện tìm ra thủ phạm chính, chú học trò được trắng án ra về.
Khi về làng, gặp lại vị thầy dạy học, chú nhỏ tức tưởi kể lại tự sự, bộc bạch nỗi hàm oan của mình.
Ông thầy im lặng nghe xong câu chuyện, nghiêm nghị ra lệnh đánh đệ tử mười roi phạt. Đương sự rất ngạc nhiên, nhưng không dám cãi lời thầy, riu ríu leo lên bộ phản nằm chờ trận đòn mà lòng hoang mang vô kể.
Các bạn chú thấy thế, ngạc nhiên thưa:
-          Thưa thầy, trò này vô tội sao lại bị đòn?
Ông thầy từ tốn giải thích:
-          Đành rằng nó vô tội, nhưng tại sao giữa phố chợ đông đảo chỉ mình nó bị tình nghi là kẻ cắp? Ta đánh đây là phạt cái tội nó có bộ vó của thằng ăn cắp để cho người ta nghi ngờ. Nếu nó không chỉnh đốn tư cách lại, ta e rằng nó sẽ bị hàm oan nhiều lần nữa.

8/21/2013

NHỮNG CÂU CHUYỆN PHẬT GIÁO - BA CÂU HỎI CỦA ĐỨC VUA


BA CÂU HỎI CỦA ĐỨC VUA
Thuở xưa, có một vị vua thuộc vào hàng minh quân, ngài thương dân như con đẻ, nhưng dù là minh quân, ngài vẫn không sao tránh được một ít lỗi lầm đáng tiếc.
Lúc tuổi đã cao, nhà vua nghĩ rằng giá mà thời niên thiếu, ngài được các bậc hiền tài chỉ dẫn cho ba điều thắc mắc sau đây thì có lẽ ngài sẽ tránh được rất nhiều khuyết điểm.Đó là những nghi vấn sau:
1.       Thời gian nào là quan trọng nhất của một công việc?
2.       Nhân vật nào cần chú ý nhất đối với ta?
3.       Công việc nào là tối quan trọng và khẩn thiết nhất?
Đức vua cho nêu ba câu hỏi trên trước hoàng thành, truyền rao khắp các thị trấn, làng mạc … và hứa sẽ trọng thưởng cho người nào có lời giải đáp khôn ngoan nhất. Bố cáo vừa được niêm yết thì các bậc hiền tài tuấn kiệt, thạc học minh triết lũ lượt kéo nhau về kinh thành, mỗi người đưa ra một ý kiến. Triều đình phải thành lập một ban giám khảo, các quan thị làng làm việc tận lực suốt hai tháng liền mới đúc kết các khuynh hướng thiên sai vạn biệt thành một vài trường phái nhất trí và dâng lên đức vua, vị chánh chủ khảo tối cao cả nước.
Đáp lại câu hỏi đầu tiên, có người bảo rằng: muốn biết thời gian nào là quant trọng nhất của một công việc, người ta phải thiết lập chương trình, kế hoạch, thời dụng biểu hẳn hoi. Xong, ta sẽ thực hành diễn tiến công việc theo những thời điểm quy định sẵn đó…
Nhưng ý kiến này liền bị nhà vua bác bỏ vì không có ai có thể tiên đoán được những điều sẽ xảy ra mà lập thành một khuôn mẫu sẵn, công việc đòi hỏi phải linh động mới được.
Có trường phái lại cho rằng một người không thể khôn ngoan hơn tập thể. Đức vua nên thành lập một nội các gồm nhiều đại biểu để soạn thảo kế hoạch trước khi thi hành và làm theo quyết định chung.
Một trường phái khác lại đề nghị đức vua cần thành lập một hội đồng tiên tri để xủ quẻ trước khi thực thi một công việc…
Như thế, đại để mọi người đồng ý với nhau rằng: Thời gian quan trọng nhất của một công việc là thời gian chuẩn bị, suy nghĩ về công việc ấy.
Về câu hỏi thứ hai, người ta càng bất đồng ý kiến với nhau: Thượng Đế, Đức vua, quan tể tướng, các giáo sĩ, bốc sư… được đề nghị là những nhân vật quan trọng nhất.
Câu hỏi thứ ba cũng được giải đáp trong một tình trạng tương tự - công việc nào phải được xem là quan trọng nhất – thưa: đó là việc nước, việc nhà, việc ăn, việc mặc, học hành, giao tế, tâm linh, hành chánh, kinh tế, quân sự hay tôn giáo… các đề mục đều được các khối óc khôn ngoan tinh tế nhất đề cập tới.
Và vị chánh chủ khảo tức là nhà vua ấy không chấp nhận câu giải đáp nào cả. Nhiều năm trôi qua, ba câu hỏi dần dần rơi vào quên lãng… Cho đến một hôm, nhà vua nghe đồn rằng trên đỉnh núi phủ nhiều mây nọ, có một đạo sĩ coi là bậc giác ngộ, nhưng vị chân tu này không bao giờ chịu hạ sơn để giao tiếp với các nhà quyền quí. Tiếng đồn về đạo sĩ khiến nhà vua chú ý và một hôm, ngài quyết định cải dạng thường dân đến tham vấn vị ẩn  tu.
Đến nơi, nhà vua gặp đạo sĩ đang cuốc đất. Vua vái chào và nêu lên ba câu hỏi. Đạo sĩ chỉ mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ nhà vua rồi tiếp tục công việc. Đã được báo trước về tánh khí lạ lùng của vị đạo sĩ , nhà vua không nản lòng, ngồi xuống một tảng đá chờ đợi. Hồi lâu, buồn tay, đức vua mời đạo sĩ nghỉ tay, trao cuốc cho nhà vua làm giúp. Nhiều giờ trôi qua, đức vua vẫn xới đất, còn đạo sĩ thì nhổ cỏ quanh quẩn bên lều tranh. Khi đôi tay vương giả bắt đầu chai phồng, đức vua ngừng cuốc nghỉ mệt giây lâu và nói với đạo sĩ:
-          Tôi từ xa lặn lội đến đây, cầu Thầy chỉ giáo cho ba điều nghi vấn. Nếu Thầy biết thì xin vui lòng chỉ dẫn cho. Bằng không cũng xin cho tôi biết để tôi trở về kẻo tối.
Đạo sĩ mỉm cười định nói câu gì đó, thì chợt cả hai người cùng nghe tiếng chân chạy dồn dập. Nhà tu bảo đức vua:
-          Bác xem ai đến kìa!
Nhà vua quay lại thì thấy một người vừa ngã quỵ xuống đất, toàn thân nhuộm máu. Hai người già không ai bảo ai, đều hối hả đến bên người bị nạn. Nạn nhân chỉ còn thở thoi thóp. Vua phụ lực với đạo sĩ băng bó các vết thương… Hai người im lặng làm việc cho đến lúc ngừng tay thì mặt trời đã lặn ở đỉnh núi bên kia. Đưa nạn nhân vào thảo am đặt người bệnh trên chiếc chõng tre độc nhất của  căn lều, họ chia nhau mấy củ khoai rừng luộc và vì quá mệt, đức vua ngả mình xuống nền đất thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi nhà vua giật mình thức giấc thì nắng đã nhuộm hồng chiếc thảo am, và chim rừng kêu rộn rã. Đức vua phải bàng hoàng hồi lâu, mới nhớ rõ mình đang ở đâu và làm gì… Đạo sĩ đã đi làm vườn, sau khi đặt một rổ khoai luộc bên cạnh ông khách. Trên chõng tre, nạn nhân đã hồi tỉnh và đang nhìn đức vua với cặp mắt long lanh. Đức vua đến bên người bệnh, đặt một bàn tay lên vầng trán nóng như lửa của anh ta và cất tiếng hỏi thăm bệnh tình… Nạn nhân bỗng òa lên khóc:
-          Xin bệ hạ tha tội cho ngu thần…
Vô cùng ngạc nhiên, đức vua hỏi:
-          Khanh là ai mà lại biết Trẫm?
-          Bệ hạ không biết thần đâu! Hạ thần chính là em trai của võ tướng Trần Đoàn, người bị bệ hạ giết oan trong mùa thu năm Tân Dậu. Thần đã thề trước linh cữu anh là sẽ giết bệ hạ để báo thù… Biết bệ hạ lên núi này, thần mai phục sẵn. Không ngờ, đợi đến tối mà bệ hạ vẫn chưa xuống núi, thần liền đi tìm… và bị trợt chân té xuống triền núi. Nếu không nhờ bệ hạ ra tay cứu chữa thì có lẽ thần đã mất mạng. Từ đây oan cừu xin giải hết… Thần cúi mong bệ hạ tha tội chết cho thần.
-          Câu chuyện đáng tiếc năm xưa đã làm ta hối tiếc không nguôi… Nhưng việc đã dĩ lỡ rồi Trẩm không biết tính sao. Bây giờ chẳng những Trẩm sẽ tha tội cho khanh  mà Trẩm còn phục hồi chức tước và chu cấp cho gia đình Trần Đoàn nữa. Khanh hãy yên tâm mà tịnh dưỡng đi.
Đức vua ra hiệu gọi vệ sĩ đến, cho khiêng nạn nhân xuống núi và vời ngự y chăm sóc vết thương. Sắp xếp đâu đó xong xuôi, vua đi tìm đạo sĩ. Nhà tu đang lúi húi trồng rau trên luống đất mới cuốc hôm qua. Đức vua ngỏ ý cáo từ và nhắc lại ba câu hỏi:
-          Xin đạo sĩ giải đáp cho.
Nhà tu mỉm cười:
-          Bần đạo đã trả lời cho bệ hạ rồi.
Đức vua ngạc nhiên:
-          Thưa, hồi nào đâu?
-          Ngay lúc bệ hạ vừa nêu câu hỏi.
-          !??
-          Này nhé, thời gian nào là thời gian quan trọng nhất, đó là lúc bệ hạ cuốc đất giúp bần đạo.Nếu thiếu khoảng thời gian này thì bệ hạ đã chết về tay anh chàng kia rồi nhé. Nhân vật quan trọng nhất chính là bần đạo đây, quan trọng đến mức bệ hạ phải trèo non lội suối đi tìm, có phải không? Và câu thứ ba: “Công việc nào cần thiết nhất?” – Thưa, đó là cuốc đất, việc mà hai chúng ta đã làm ngày hôm qua…
-          Rồi sau đó khi chàng thanh niên xuất hiện thì anh ta biến thành nhân vật quan trọng nhất, công việc cần thiết nhất là cấp cứu cho anh ta, và thời gian đó quan trọng nhất… Có phải thế không nào?
Nhà vua cúi đầu ngẫm nghĩ giây lâu, cất tiếng:
-          Thưa đạo sĩ, Trẩm đã hiểu. Thời gian quan trọng nhất là thời gian hiện tại. Nhân vật cần thiết nhất là người mà ta cần gặp gỡ trong hiện tại, và công việc khẩn thiết nhất, cũng là công việc trong hiện tại… Quá khứ là những điều đã qua vĩnh viễn, vị lai chỉ là những ảo tưởng mơ hồ… Chỉ có khoảnh khắc ngắn ngủi trong hiện tại là quí nhất mà thôi.
-          Những điều cần làm nhất là giúp đỡ những người chung quanh ngay trước mắt ta trong giây phút ngắn ngủi quí giá đó… Thưa, có phải thế không ạ?
Đạo sĩ mỉm cười, và nụ cười đó thay lời tống biệt, đưa nhà vua xuống núi, nơi mà triều đình và thần dân đang chờ đón ngài.

8/15/2013

NHỮNG CÂU CHUYỆN PHẬT GIÁO - TÂM NHÌN


TÂM NHÌN
Xưa có một vị Tỳ kheo, cất một cái am trên một sườn núi vắng vẻ để tu tập thiền định. Dưới chân núi là một con sông, có một con đò qua lại. Vị Tỳ kheo muốn hạ sơn hóa đạo phải đi qua chuyến đò ấy. Kẻ đưa đò là một bà lão trên 50 tuổi, còn khỏe mạnh.
Một hôm, khách qua sông ngạc nhiên thấy kẻ đưa đò không phải là bà lão nữa, mà là một thiếu nữ rất duyên dáng đẹp đẽ, dung nghi trang trọng, cử chỉ thanh cao. Hỏi ra mới hay rằng, người con gái ấy không biết người ở xứ nào, một ngày nọ, tới xin bà lão ở trọ và giúp bà một tay đưa khách qua sông. Thấy nàng xinh đẹp, lại đoan trang, bà lão vô cùng thương mến.
Từ đó, khách sang thăm thầy Tỳ kheo ngoạn cảnh mỗi ngày một đông. Có lẽ ai cũng thích qua đò để được ngắm dung nhan giai nhân và cái vẻ thướt tha mềm mại của tay ngà đưa mái chèo nhẹ trên mặt nước. Thầy Tỳ kheo thỉnh thoảng có việc phải hạ sơn, cũng qua đò. Nhưng có điều lạ, khi qua bên kia sông rồi, khách chỉ trả có một tiền, cô gái đòi thầy phải trả hai tiền. Vị Tỳ kheo ngạc nhiên hỏi vì sao lấy đắt hơn. Cô gái cười nói: Mọi người qua đò chỉ có qua đò thôi. Còn thầy, ngoài việc qua đò, thầy còn ngắm tôi nữa nên phải trả gấp đôi. Không lý cãi cọ lôi thôi với cô gái, vị Tỳ kheo đành phải chịu trả cho cô hai tiền.
Lần sau, có việc phải xuống núi. Vị Tỳ kheo bước xuống đò không dám nhìn cô gái mà úp mặt xuống lòng đó. Đến bến, mọi người lên trả tiền đò, đến lượt thầy, cô gái bắt trả gấp bốn lần. Thầy Tỳ kheo hỏi:  Lần trước, cô bảo tôi qua đò nhìn cô nên phải trả gấp hai, nay tôi không hề nhìn cô mà chỉ úp mặt xuống đò, tại sao cô đòi gấp bốn lần? Cô gái nói rất nghiêm trang: “Mấy lần trước, thầy chỉ dùng mắt dùng nơi mặt và bên ngoài của tôi. Hôm nay thầy dùng tâm và nhìn hết toàn thân bên trong của tôi nên phải trả gấp bốn lần”. Nghe xong, thầy Tỳ kheo phát lên cười và hình như có sở ngộ. Ngoảnh lại cô gái đò đã biến đi đâu mất. Từ đó, chỉ còn bà lão đưa khách sang sông.