THƠ TÌNH VIẾT VỀ NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG CÓ TÊN
Nhớ! Có một nỗi nhớ da diết của người con trai dành cho người
anh thương vô vàn….
Anh đã chép tay bài thơ của Lưu Quang Vũ hay anh viết lên tablet – dụng cụ mà anh đã
mua từ Nhật Bản để hỗ trợ công việc vẽ ký họa của mình và cô vẫn mê mẫn ngồi vẽ
những nét ngô nghê khi qua phòng anh chơi vào mỗi chiều hay mỗi sáng. Anh gửi
cho cô, nói rằng cô hãy trân trọng nó, cô khóc. Bởi cô vẫn lưu giữ những tấm
hình cô chụp anh đứng hướng dẫn cho cô vẽ trên tablet bên khung cửa sổ đầy nắng,
trên bàn vẫn để tô nho Mỹ, thứ trái cây mà cả anh và cô thích ăn và hay mua mỗi
khi đi siêu thị cùng nhau. Gương mặt anh với nụ cười mỉm hiền lành được nắng chiếu vào sáng bừng cả một góc
phòng, trong khi cô ngồi trước máy tính, kẹp mái tóc ngố lên để lộ cái trán cao
bướng bỉnh mà anh vẫn hay búng vào mỗi khi cô gân cổ lên cố cãi cho thắng anh
trong những lần tranh luận. Đối với anh, cô là một cô bé ương bướng, nhõng nhẽo
và rất khờ dại. Anh gọi cô là “kưng” một cách trìu mến trong những dòng tin nhắn
mỗi tối hay trong những cuộc điện thoại chớp nhoáng giữa những bề bộn công việc
của anh, hay chỉ là khi cô bị stress công việc, anh lại nhấc máy lên và bảo “anh
qua chở kưng đi ăn nhé” rồi lại đội nắng chạy qua công ty, vác cái mặt méo xẹo
của cô ra quán café ăn cơm và dặn dò phải uống nước đầy đủ và nghe nhạc cho bớt
mệt.
Yêu cô, anh đã thay đổi luôn cả cái tính thiếu lãng mạn và
khô cằn của mình từ khi nào không biết. Một buổi tối đầu tháng 3, anh chở cô đi
dạo và thấy nhiều hoa được bày bán bên đường. Cô khen hoa đẹp và kể anh nghe
câu chuyện chị đồng nghiệp được chồng tặng hoa bất ngờ. Câu chuyện
của cô không hề có ẩn ý nào hết, chỉ là kể cho anh nghe chuyện xảy ra trong
ngày theo thói quen của anh và cô từ khi yêu nhau. Ấy thế mà ngày 8/3, anh đã lặng
lẽ đi mua hoa (lần đầu tiên trong đời anh đi mua hoa) và đem lên công ty cô, hi
vọng sẽ làm cô ngạc nhiên. Cô đi gặp khách hàng đến giữa trưa mới về tới văn
phòng, ấy thế mà anh vẫn kiên nhẫn ngồi chờ và hớn hở khoe với cô thành tích là
giỏ hoa đẹp và những câu chuyện anh nghe được khi ngồi chờ cô. Anh bảo, những
câu chuyện đó sẽ được ghi vào cuốn sách của anh. (Vì lúc đó anh đang bắt tay
vào viết cuốn sách đầu tay). Sau này khi sách được xuất bản, anh và cô không
chung đường nữa, nhưng những câu chuyện đó vẫn được ghi chép lại đầy đủ như một
sự ngầm nhắc nhở về những kỷ niệm của anh và cô. Và cô đã không mua cuốn sách
đó bởi vì cô sợ phải khóc vì nhớ anh, và khi nhớ anh thì cô lại quay quắt và nếu
anh biết thì anh sẽ không yên tâm về cô.
Từ khi chia tay anh, cô đã không còn sự vô tư và thoải mái trong
suy nghĩ nữa, cô vẫn cười những nụ cười tươi mà anh vẫn yêu mến, vẫn khờ dại
trong cuộc sống thường nhật nhưng pha vào đó là một chút dè chừng và nghi ngại.
Vì giờ đây, cô không thể nào chạy lại bên anh mỗi khi cô bị người ta bắt chẹt
hay lợi dụng cô nữa. Anh vẫn nói rằng cô khờ lắm, nhiệt tình lắm thì sẽ bị ôm
thiệt thòi vô người mà thôi, thế mà cô cứ cãi, cô bảo rằng người ta cứ gạt cô
đi, lợi dụng cô đi rồi thì gieo nhân nào gặt quả ấy, cũng sẽ có người đối xử
như vậy với người ta thôi. Mỗi lúc như thế, anh lại lắc đầu chịu thua. Anh bắt
đầu yêu cô cũng chỉ vì cái sự ương bướng dễ thương đó, cộng thêm vào đó là những
lần cô kì kèo nũng nịu đòi anh chở đi dạo thêm một vòng khi thấy anh chạy xe hướng
về nhà và khi đã về tới nhà rồi thì cô lại
dáo dác nhìn xung quanh xem có ai không rồi đưa má bắt anh phải hôn lên xong mới cho về. Giờ đây,
mỗi lần mưa và ngồi một mình, cô lại mỉm cười khi nghĩ về những kỷ niệm đó,
trân trọng và cố gắng để không quên nó vì anh đã nói rằng “con người hay quên lắm”
và cô thì không hề muốn vậy.
Ngày, rồi tháng, rồi năm trôi qua, cô và anh cuốn theo những
xô bồ của cuộc sống và công việc, nỗi nhớ và nỗi buồn cũng vơi dần, cả hai đều
tiếp tục có những trạm dừng chân với người mới dù vẫn cảm thấy thiếu những cảm
giác ấm áp và đồng điệu của hai tâm hồn khi xưa . Cô hứa với anh khi nào cô đám
cưới thì anh sẽ là người đầu tiên cô viết thiệp và cô bắt anh cũng làm như vậy,
anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu để làm hài lòng cô. Giờ đây, khi cô đang
phải vật lộn với những suy nghĩ và nỗi buồn, cô lại lấy “nó” ra, đọc để biết rằng
cô không hề một mình trong cuộc sống…
“Lá cơm nguội rụng vàng mặt phố
Mùa đông sắp tới rồi
Mùa đông này ta sẽ phải chia tay
Một chuyện chia tay có gì đâu em nhỉ
Một chuyện tình tan vỡ có gì đâu
Kết thúc một năm bao giờ chả thế
Sau mọi điều lại chỉ có mùa đông
Có gì đâu mà tiếc mà buồn
Em biết đấy anh chẳng tin định mệnh
Nhưng trên đời này chỉ ước mơ là có thật
Hai ta hãy là giấc mộng của nhau thôi
Em là tia nắng soi anh đến trọn cuộc đời
Chẳng có ai yêu em như thế được
Em ở đâu dù cùng trời cuối đất
Dù năm tháng dài lâu
Dù sướng vui hay cùng cực khổ đau
Anh vẫn ở bên em mãi mãi
Là bậc cửa dưới chân em qua lại
Là cốc nước trên môi em run rẩy
Chiếc lá trên tay em
Giọt mưa trên áo em
Như hạt bụi trên mặt bàn em quét
Có gì đâu mà khóc
Hạnh phúc chỉ là điều bịa đặt
Nên tình yêu là chuyện viễn vông thôi
Sương mùa đông lặng lẽ đã giăng đầy
Bao kỷ niệm quên đi đừng nhớ nữa
Lá sẽ rơi trên cỏ mòn lối cũ
Thân cây xưa sẽ gục đổ bên thềm
Lời anh nói vang lên
Như những lời vĩnh biệt
“Cuộc sống chia rẽ chúng ta
Chỉ cái chết là nối gần nhau lại”
Sau này chết đi ở bên nhau mãi mãi
Chấm dứt mọi đắng cay buồn tủi
Mọi nhọc nhằn ngang trái
E chúng mình không nhận được ra nhau.”